"Khi Mary Lennox được gửi tối Trang viên Misselthwaite để sống với bác của nó, mọi người đều bảo rằng nó là đứa trẻ khó coi nhất mà họ từng thấy. Quả cũng không ngoa. Con bé có khuôn mặt mỏng dính, thân hình gầy gò, mái tóc sáng màu lơ thơ, lại còn hay gắt gỏng. Tóc nó vàng hoe, mặt cũng vàng ệch bởi nó sinh ra ở Ấn Độ và thường xuyên ốm đau, không chứng nọ thì tật kia. Cha nó từng có một chân trong chính phủ Anh, ông ta lúc nào cũng bận rộn lại thường đau yếu. Còn mẹ nó đẹp mê hồn, bà chỉ ưa tham dự các buổi tiệc tùng, thích tiêu khiển với những con người vui tươi, hạnh phúc. Bà chẳng hề muốn có một đứa ocn gái nhỏ, cho nên khi Mary vừa ra đời bèn giao nó ngay cho một Ayah chăm sóc, và cô này được nhắc nhở rằng nếu muốn làm vui lòng Memsahib thì cô phải lo sao cho đứa bé càng khuất mắt bà càng tốt. Chính vì thế, khi còn là đứa bé sơ sinh ốm nhóc, quấy quả và xấu xí, nó đã bị xa lánh rôi. Đến khi chập chững biết đi, nó cũng bị xa lánh. Nó không sao nhớ nổi một cái gì thân thiết ngoài khuôn mặt Ayah đen nhỏm của nó cùng dăm ba người đầy tớ bản địa khác. Họ luôn luôn vâng lời nó, mang tới cho nó mọi thứ, bởi vì Memsahib sẽ nổi giận nếu bà bị tiếng khóc của nó làm phiền. Mới sáu tuổi thôi mà nó đã ngạo ngược, ích kỷ. Cô gia sư người Anh đến dạy nó đọc và viết ghét nó đến nỗi cô ta vắng mặt ba tháng liền, rồi khi các gia sư khác đến thế chỗ thì họ cũng dạy bữa đực bữa cái, may ra chỉ hơn cô giáo ban đầu tí chút. Thế nên, nếu Mary không thực sự muốn đọc sách thì nó cũng chẳng thèm học chữa của các cô làm gì.
Khi con bé lên chín tuổi, vào một buổi sáng nóng như thiêu đốt, nó thức dậy với cảm giác vô cùng bực bội, rồi càng bực bội hơn nữa khi thấy người đầy tớ đứng ngay cạnh giường mà không phải là Ayah của nó.- Cô đến đây làm gì? - Nó hỏi người phụ nữ lạ mặt - Tôi không khiến cô ở đây. Trả Ayah cho tôi.
Cô gái nọ rỏ ra hốt hoảng, vậy nhưng cô ta chỉ lắp bắp rằng Ayah không thể tới được. Con bé liền đùng đùng nổi giận, nó đấm đá cô hầu túi bụi. Cô ta chỉ càng thêm kinh hoàng, miệgn vẫn lặp đi lặp lại rằng Ayah không thể tới hầu hạ Misse Sahib được.
Buổi sáng hôm đó có một vẻ gì thật bí ẩn. Chẳng ai động chân tay theo cái trật tự vốn đã đều đặn thường ngày, dường như cả mấy người đầy tớ địa phương cũng lặn mất tăm. Không ai nói gì với ai, cả Ayah của nó cũng không tới. Nó đã bị bỏ rơi suốt buổi sáng và cuối cùng đành phải thơ thẩn bước ra vườn, lủi thủi chơi một mình dưới tàn cây gần hàng hiên. Nó giả bộ đang trồng một luống hoa bằng cách cắm mấy bông dâm bụt đỏ to tướng vào các đống đất nhỏ, và mỗi lúc thêm tức tối, miệng lẩm bẩm những câu nó sẽ nói với Saidie khi cô quay về...".
Kenhtuyensinh (theo Tiki)